Thực tế, đôi khi niềm hạnh phúc trong bóng đá đơn giản chỉ là làm cho người hâm mộ sướng. Mà để làm cho người hâm mộ sướng, một tập thể (chứ không phải cá nhân) phải biết cách tìm ra công thức chiến thắng và thành tích trở thành thước đo cho mọi cung bậc cảm xúc.
HAGL từng mang đến hạnh phúc cho các CĐV nhà. Họ say đắm, ngất ngây với Công Phượng và đồng đội ngay cả khi đội bóng phố Núi đá đâu thua đó. Những câu chuyện cổ tích ở Hàm Rồng mang đến những dư vị và cả lòng trắc ẩn từ những con người trót yêu HAGL. Tiếc thay, 8 năm trôi qua như một cái chớp mắt và bây giờ những chuyện tình đẹp đứng trước nguy cơ phải “chia hành lý”. Các cầu thủ HAGL đã hết hợp đồng hoặc chưa hết hợp đồng có vẻ như không quá quan trọng. Điều mà người ta quan tâm nhất là chỉ số hạnh phúc ở HAGL đã dần cạn theo thời gian.
Một ngôi sao lớn, họ cần tiền bạc và cần cả danh hiệu. Cũng chỉ có danh hiệu mới củng cố địa vị, hình ảnh, tiền tài của ngôi sao thay vì phải đóng vai “ông vua không ngai”. Các CĐV cũng vậy. Điều sau cuối không nằm ở chuyện đội bóng ấy đá đẹp, đá dễ thương. Những con thiên nga phải chết trong bóng đá không hẳn là những cái “chết đẹp”, mà nó quằn quại đau đớn khi không tìm được lối thoát.
Thêm một mùa giải HAGL trắng tay. Đội bóng của bầu Đức cần chấp nhận thực tại và cả tương lai nếu ngày mai những ngôi sao rời xa. Đôi khi những cuộc chia ly cần phải diễn ra vì như đã nói, nếu chỉ số hạnh phúc không còn, nếu cuộc tình chỉ là những sự khiên cưỡng thì có níu kéo cũng chỉ làm khổ nhau.