GĐĐH Cao Tiến Đức của CLB Thanh Hóa khi nói về Hà Nội FC đã dành tất cả sự tôn trọng: “Đó là đối thủ gần như hoàn hảo. Đến lực lượng dự bị của Hà Nội FC cũng hơn đội hình chính nhiều đội khác. Có thể gồng mình chiến đấu với họ một trận đấu, nhưng cả chặng đường dài là vô cùng khó khăn”. Ngay cả lãnh đạo CLB Bình Định, Hải Phòng cũng thừa nhận, Hà Nội FC quá mạnh so với phần còn lại. Họ có đội hình mạnh và biết tự hoàn thiện khi có lỗ hổng nào xuất hiện. Thế mới có chuyện, họ tiến dần đến ngôi vô địch bởi một nhà cầm quân trẻ tuổi, ít danh tiếng. Sự hoàn hảo về lối chơi của Hà Nội FC lớn đến mức, người ta không nhận ra những thay đổi trên băng ghế huấn luyện đội bóng này.
Có quá nhiều điều để nói về Hà Nội FC, về ưu thế vượt trội của họ ở V.League. Tất nhiên, phải nhấn mạnh, ưu thế ấy không tự nhiên mà có. Thậm chí, họ cũng có xuất phát điểm giống HAGL với nhiều cầu thủ trẻ tài năng được đôn lên đội hình chính. Nhưng cái khác lớn nhất chính là việc, họ không thay một đội bóng, một đội hình mà có sự sàng lọc, tạo nguồn để lớp đàn anh có thể nâng bước đàn em. Thế mới có chuyện, Thành Lương đến lúc này vẫn có chỗ trong đội hình và luôn xuất sắc với vai trò “siêu dự bị”. Quang Hải ra nước ngoài thì Hà Nội FC có Tuấn Hải thay thế. Đình Trọng đến đội bóng mới lại là cơ hội để Việt Anh tỏa sáng.
Không có gì tự nhiên mà đến. Muốn có đội bóng tốt thì phải có chiến lược phát triển phù hợp. Đào tạo luôn là gốc rễ của thành công và nó mang đến sự phát triển bền vững. Nhưng quan trọng hơn cả chính là khả năng quản trị ở đội bóng. Măng chỉ thành tre nếu được uốn nắn, chỉnh sửa. Tham vọng và tiền bạc của ông bầu chỉ có thể mang đến thành công nếu có những cộng sự tốt, thạo việc. Một tập thể nhiều ngôi sao sẽ thành một đội bóng hoàn hảo nếu có những thủ lĩnh biết cách quy tụ mọi người. Hà Nội FC vô đối bởi họ có đủ những yếu tố đó, điều mà không nhiều đội bóng khác có được.