Tôi cảm giác rằng cứ mỗi lần mình muốn thành thật, mỗi lần tôi cố để nói một cách trực tiếp tới người hâm mộ trên thế giới, dù đó là một thông cáo hay lời xin lỗi vì những điều ngốc nghếch mà tôi làm, thì lúc nào cũng có rào cản. Kiểu như, tôi không thể vượt qua nó để chạm tới họ, nói lên chính xác suy nghĩ của mình, nói rằng tôi yêu T1 bằng cả trái tim này ra sao. Một phần nguyên do đến từ tôi, và tôi công nhận điều đó.
Vậy nên, tôi ở đây để nói nhiều hơn về bản thân mình, và lý do vì sao T1 là cả thế giới của tôi.
Tôi nghĩ mọi thứ bắt đầu từ một nhà hàng ở Madrid năm 2019.
Thỏa thuận giữa Comcast Spectacor – công ty mà tôi đã làm việc trong cả sự nghiệp – và SK Telecom vừa khép lại. Tôi vừa trở thành Giám đốc điều hành của T1, và tôi đã tới Madrid vì những trận bán kết tại CKTG. Tôi muốn có thời gian để chỉ quan sát và cảm nhận sự vĩ đại của T1. Và trung tâm của sự vĩ đại đó, hiển nhiên, là Faker. Tôi đã biết anh ấy từ rất, rất lâu rồi. Tôi đã bước chân vào ngành Esports được một thời gian, và thật khó để ở trong ngành mà không biết anh ấy là ai. Ngay cả khi tôi làm việc với Overwatch, cái tên Faker vẫn được nhắc tới trong nhiều cuộc họp. Sự tồn tại, nhân cách hay sự nổi tiếng của Faker đều là những thứ đáng ngưỡng mộ.
Ở Madrid, tôi đi ăn tối với gia đình anh ấy. Chúng tôi tìm thấy nhà hàng Hàn Quốc duy nhất ở trung tâm thành phố, và đặt bàn ở góc phía sau. Tôi đi cùng phiên dịch, và cố gắng hết sức mình để chỉ lắng nghe. Chúng tôi nói về một vài điều, như trận đấu sắp tới, và những gì Faker cùng đồng đội đang tập trung vào.
Bà của anh ấy cũng ở đó. Và trong suốt bữa ăn, bà ấy đã làm cho tôi món ăn nhỏ này. Nó có tên là ssamjang, một loại tương đậu lên men cay được ăn kèm với lá cải. Đó là một hương vị vô cùng Hàn Quốc trong khi khẩu vị của tôi lại vốn thuộc về ẩm thực Philly (vùng Philadelphia, quê hương của Joe Marsh – PV). Nhưng tôi vẫn thực sự tận hưởng nó. Tôi nói cảm ơn, và chúng tôi tiếp tục trò chuyện.
Một điều đáng chú ý trong tối đó, là sự kết nối vô cùng sâu sắc giữa Faker và gia đình. Anh ấy thường hành xử già hơn tuổi. Và cách anh ấy phản ứng với những người thân thiết mới thực sự cho thấy Faker là kiểu người như thế nào. Ngồi trong nhà hàng đó, tôi đã nhận ra rằng tất cả những gì tôi muốn làm trong thời gian ở T1 là cho phép Faker cùng đồng đội được “nở rộ” – cho thế giới thấy họ có thể làm những gì ở cả trong và ngoài đấu trường chuyên nghiệp.
Phần sau của bữa ăn, tôi đã thử làm đủ thứ, và tôi thực sự muốn làm cho mình một cuốn rau cải giống như cái mà bà của Faker đã làm cho tôi. Vậy nên, tôi lấy tất cả các nguyên liệu, trộn lên. Trong giây phút tôi ăn nó, tôi có thể thấy bà nhìn tôi. Bà cười rất tươi, và gật đầu với tôi nữa.
Tôi không biết chính xác bà của Faker nghĩ gì vào khoảnh khắc đó, và chúng tôi cũng chẳng nói với nhau điều gì. Nhưng tôi hy vọng rằng bà thấy được tôi đang cố gắng để tôn trọng văn hóa của họ, và mong muốn trở thành một phần của cuộc sống, của gia đình họ thế nào, dù chỉ trong vỏn vẹn vài giờ đồng hồ.
Tôi thường xuyên nghĩ về khoảnh khắc đó. Không chỉ vì đó là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình của tôi với T1. Mà còn vì cảm giác nó mang lại cho tôi. T1 gần như là đội tuyển quốc gia của Hàn Quốc. Tuyển thủ của chúng tôi được ngưỡng mộ ngoài sức tưởng tượng. Họ là siêu sao. Và với người Hàn Quốc – T1 là của họ. Và tôi nhanh chóng học được rằng, với tư cách là người Mỹ, tôi sẽ được đánh giá khác với người bản địa. Tôi hiểu điều đó và cả những ảnh hưởng kèm theo. Nhưng thật lòng thì, càng ở Hàn Quốc lâu, tôi càng cảm thấy rằng những giá trị của bản thân – theo cách mà tôi nhìn đội mình – chẳng khác gì với nhiệt huyết của những nhân viên trong văn phòng T1.
Và tôi nghĩ để giải thích điều đó, tôi sẽ phải kể cho bạn nghe câu chuyện về Joe 15 tuổi.
Tôi đã làm việc từ những năm đầu đi học cấp 3. Làm việc đã luôn là một phần trong cuộc sống của tôi. Bố tôi là nhân viên bán bảo hiểm ở New York khi tôi còn nhỏ, và ông ấy mất việc khi tôi học cấp 2. Mẹ tôi là người Ý thế hệ đầu. Bà đến từ Vieste, một thị trấn nhỏ ở ven biển nước Ý, khi bà mới chỉ 8 tuổi. Bà mang theo cả những tinh thần và nếp sống của một gia đình Ý tới. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với chúng tôi.
Vào thời điểm bố tôi thất nghiệp, anh trai tôi đang chơi bóng chày chuyên nghiệp và đang trên đường tới Đại học bang Pennsylvania. Còn em gái thì còn quá nhỏ, nên tôi hiểu mình cần phải kiếm một công việc để đỡ đần gia đình. Tôi bắt đầu từ một căn bếp ở một bệnh viện nọ – rửa bát, và tiếp theo là chuyển sang hỗ trợ làm đồ ăn cho các bác sĩ. Sau đó, tôi có một công việc ở một cửa hàng bít-tết ở Jersey.
Tôi làm việc không ngừng nghỉ. Và tôi luôn ngưỡng mộ đạo đức vĩ đại của việc lao động.
Có một thứ mà gia đình đã truyền dạy cho tôi kể từ khi còn nhỏ. Đó là, sự trung thành và trung thực. Đôi khi tôi có thể trở nên quá thẳng thắn. Đó cũng là điều mà tôi học được, chắc hẳn rồi. Nhưng đây cũng là một phần của chính tôi, con người của tôi. Và đó cũng là thứ tôi cố để truyền tải tới tất cả những người làm việc ở T1.
Nhưng rồi nhìn xem, tôi vẫn chật vật với việc là kẻ ngoài cuộc. Tôi không chạm mắt quá nhiều với những ông chủ khác ở LCK, và việc kinh doanh ở Hàn Quốc thì chẳng giống gì với Mỹ cả. Nhưng trước đó tôi lại nói rằng mình không cảm thấy nhiều sự khác biệt? Đó là nhờ những nhân viên, tuyển thủ của chúng tôi, và tôi thấy được những giá trị của họ đối với mình: Ước mơ được cống hiến hết mình, đam mê được phát triển và cả sự trung thành với đội. Để tôi cho bạn một ví dụ.
Đã có rất nhiều câu hỏi được đặt ra xung quanh quyết định đưa Polt rời khỏi vị trí HLV trưởng và bổ nhiệm Bengi thay thế trong tháng trước.
Tôi nghĩ việc bắt đầu câu chuyện từ mùa Hè năm ngoái khá quan trọng. Khi chúng tôi yêu cầu Polt tiếp nhận một vai trò lớn hơn sau sự ra đi của Daeny và Zefa, anh ấy hồi sinh cả đội một cách triệt để. Anh ấy mang tới những luồng gió mới. Và anh ấy cũng là một trong những lý do quan trọng giúp chúng tôi có thể thành công đi tới cuối đường, kết thúc mùa giải mà chỉ còn cách trận chung kết của CKTG 2021 duy nhất 1 ván đấu. Và cũng chính anh ấy đưa chúng tôi bước vào mùa Xuân năm nay, khi T1 bất bại – lần đầu tiên có một đội tuyển làm được điều này trong lịch sử của LCK. Nhưng có một điều tôi luôn nói với Giám đốc vận hành của chúng tôi, Josh, đó là việc giành chiến thắng sẽ đánh dấu tất cả.
Khi đội LMHT có kết quả tốt, thì cả văn phòng của T1 sẽ có tâm trạng tích cực. Và tất cả các vấn đề của chúng tôi, những rắc rối nhỏ, sẽ đều được che đậy lại. Nhưng chúng chẳng thể được giấu đi mãi, và MSI đã bóc trần chúng tôi theo cách mà không ai lường trước được. Mọi người có thể bàn luận về việc cấm chọn hay những thứ khác suốt cả giờ đồng hồ – ai cũng là chuyên gia cấm chọn, tôi biết. Nhưng đó không phải là vấn đề. Có nhiều thiếu sót trong quá trình vận hành của chúng tôi, trong những gì chúng tôi làm ngày qua ngày, và nó đã giữ chân chúng tôi lại. Để thua ở MSI theo cách đó chẳng phải tận cùng của thế giới, và vài lần “nấc cụt” ở mùa Hè cũng vậy. Nhưng tôi thấy được cả đội đang dần run rẩy, và chẳng có gì thay đổi cả.
Tôi nghĩ người lãnh đạo nào cũng vậy, bao gồm cả tôi, đã đến chạm tới ngưỡng mà lời nói không còn được lắng nghe.
Trước vòng play-off mùa Hè, Josh gọi cho tôi và nói rằng các tuyển thủ muốn trao đổi với tôi với tư cách một tập thể, đồng nhất. Josh dường như dành mỗi ngày với họ. Anh ấy thấy họ trong cả những khoảnh khắc họ bỏ xuống lớp vỏ bọc bên ngoài và chơi FIFA sau hàng giờ trong phòng luyện tập. Anh ấy ở đó với họ khi họ ăn uống, đùa giỡn với mọi người xung quanh. Và mối quan hệ của anh ấy khiến họ cảm thấy thoải mái trao đổi với tôi.
Vậy nên, trong phòng luyện tập, Josh gọi cho tôi trong một cuộc họp qua video, và tôi lắng nghe từng tuyển thủ một.
Cuộc gọi này vô cùng quan trọng với tôi, bởi mọi người thường quên rằng các tuyển thủ, phần lớn, vẫn chỉ là những đứa trẻ. Và thật khó để có thể thành thật, thực sự thành thật trong một tình huống như vậy. Nhưng họ đã quá bức bối với cách mà mọi thứ đang diễn ra, và có nguyện vọng được quay trở về với những hệ thống mà chúng tôi đã xóa bỏ trong quá khứ. Và tôi có niềm tin vào những đứa trẻ này, bởi họ là những người chúng tôi đào tạo theo thời gian. Từ bữa tối với gia đình Faker ở Madrid, tới những cuộc gặp gỡ với Keria và gia đình cậu ấy ở MSI – chúng tôi biết nhau. Và tôi nghe thấy họ nói, một cách to và rõ ràng.
Có nhiều hơn một thứ cần phải thay đổi, cũng như nhiều hơn một lý do khiến chúng tôi đưa Bengi lên vị trí HLV trưởng. Nhưng một điều Faker từng nói, đó là về cách cả đội vận hành khi họ vô địch thế giới 3 lần. Tất nhiên, trận đấu khi đó và bây giờ rất khác nhau. Nhưng chỉ cách mà các HLV đưa ra phản hồi, hay cách chúng tôi xây dựng chiến thuật cấm chọn, những thứ như vậy đều hiệu quả hơn so với bây giờ. Và tôi tin anh ấy.
Một vài điều mà chúng tôi đang sửa đổi cho CKTG là đảm bảo rằng những ý kiến của Keria được ghi nhận trong cấm chọn. Cậu ấy là một trong những người thông minh nhất trong trận đấu. Và ở mùa Xuân, Keria có nhiều lựa chọn tướng hơn. Vì một vài lý do, chúng tôi đánh mất yếu tố này ở MSI cũng như mùa Hè.
Cậu ấy luôn đi trước mọi người 3 bước trong trận đấu, và khi bạn có một tuyển thủ như vậy trong đội, thì mọi người phải biết cách “dựa dẫm”. Keria có sự nhạy cảm bẩm sinh, giống như Faker.
Bạn biết không, tôi vẫn nhớ khi chúng tôi thực hiện một vài bài kiểm tra ở Nike vào tháng 1/2020. Faker khi đó đã thực hiện một vài bài kiểm tra về phản xạ và khả năng ghi nhớ mà Nike yêu cầu tất cả VĐV phải làm. Anh ấy xếp hạng 98 trong số tất cả các VĐV từng thực hiện bài kiểm tra này, và tôi vẫn nhớ rằng ngay sau khi hoàn thành, Faker nhìn tôi và hỏi: “Tôi có đánh bại Uzi không?”.
Anh ấy rất tài năng, hiển nhiên là vậy. Nhưng còn khát khao chiến thắng thì sao?
Đó là điều tôi cảm nhận được khi tôi nói chuyện với tất cả tuyển thủ. Rằng tôi thấy Faker trong từng người.
Ai cũng khát khao chiến thắng một cách mãnh liệt.
(À và đúng vậy, Faker có hơn điểm Uzi).
Cuộc trò chuyện của tất cả mọi người có ý nghĩa vô cùng to lớn với cá nhân tôi, bởi tôi cảm nhận rằng mình đã có được sự tín nhiệm của họ. Và tôi thấy được một vài giá trị mà mình đã cố gắng bổ sung cho T1 trong cách mà họ nói về tương lai.
Nhưng cuối cùng, tôi chính là người đã quyết định thay đổi vai trò của Polt. Tôi không muốn những thông điệp của công ty trở nên vô hồn. Không. Đó là quyết định của tôi. Và nếu nó có thể cho chúng tôi thêm khoảng 4% cơ hội vô địch thế giới, thì đó là điều duy nhất tôi quan tâm. Nó điều duy nhất chúng tôi quan tâm.
Giờ đây, khi tôi đang viết những dòng này thì Bengi, một nhóm các tuyển thủ và cựu tuyển thủ, cũng như các HLV và nhân viên đang họp ở nhà Faker để tìm ra những cách để thành công ở CKTG.
Tôi biết rằng phần lớn người hâm mộ của chúng tôi đều biết cả đội đã làm việc chăm chỉ như thế nào, và mọi người khao khát chiến thắng bao nhiêu.
Đó là lý do khi tôi nhìn thấy chiếc xe tải, và tất cả những thứ tương tự, thì phản ứng của tôi khác so với mọi người. Đúng vậy, tôi thấy nó rất chướng mắt, và phản tác dụng với những gì chúng tôi đang cố làm. Nhưng thật lòng thì? Khi tôi thấy những người hâm mộ phương Tây cười nhạo và nói: “Ôi những người hâm mộ Hàn Quốc điên rồ. Họ làm vậy với BTS hay T1 và tất cả mọi thứ, họ điên rồi!”.
Điều đó chẳng đúng chút nào. Đúng, có nhiều người ngoại lệ. Nhưng đó là quy luật tự nhiên khi bạn nổi tiếng như T1. Chúng tôi có đủ kiểu người hâm mộ. Nhưng ý tưởng rằng người hâm mộ Hàn Quốc đang can thiệp quá sâu và gây ảnh hưởng tiêu cực lên đội, thực sự vô lý.
Ý tôi là, tôi đến từ Philly, được chưa.
Có một trang Wikipedia với tựa đề là “Sự cố ông già Noel của Philadelphia Eagle”.
Nếu bạn hiểu, thì bạn hiểu.
Tất cả những gì tôi muốn nói, là nhiệt huyết được thể hiện bằng nhiều cách lạ lùng.
Tôi ước mình có thể cho những người hâm mộ đó – những người gửi cho tuyển thủ và HLV của chúng tôi những dòng tin nhắn trên mạng – thấy chúng tôi đã làm việc chăm chỉ thế nào. Những kết quả bạn nhìn thấy trong ngày thi đấu chỉ là một phần nhỏ trong những gì chúng tôi làm. Đúng, đó là phần quan trọng nhất. Nhưng vận hành một đội LMHT giống như một tảng băng chìm. Phần lớn những gì chúng tôi làm đều ở dưới mặt nước.
Luôn có chỗ cho sự chỉ trích hay ức chế. Tôi hiểu điều đó. Nếu bạn giận dữ vì T1, hãy trút giận lên tôi. Tôi có thể chịu được. Nhưng hãy nhìn những người như Gumayusi, người mới chỉ 20 tuổi. Cậu ấy đang gánh trên vai quá nhiều thứ, và quá vất vả cho Gumayusi khi bị mọi người liên tục chỉ trích. Gumayusi chẳng thể làm gì, ngoài thất vọng về chính mình. Cậu ấy là một trong những chàng trai trẻ tự tin nhất tôi từng gặp trong cả cuộc đời. Nhưng tôi biết một vài lời nhắn đã khiến Gumayusi vô cùng tổn thương.
Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ những chàng trai của mình.
Đó là một trong những điều mà tôi vẫn đang tập trung giải quyết.
Bởi tôi thấy được họ làm việc chăm chỉ như thế nào mỗi ngày, họ muốn tới San Francisco để tham dự trận chung kết trong tháng 11 này thế nào. Đó là động lực giúp tôi làm việc chăm chỉ hết sức có thể. Họ thúc đẩy tôi, và thúc đẩy cả tổ chức này.
Tôi yêu T1. Thật khó để tôi có thể nói thành lời T1 có ý nghĩa thế nào với tôi. Và công việc của tôi với tư cách là CEO là cho chúng tôi cơ hội tốt nhất để thành công ngay bây giờ, trong khi vẫn đảm bảo chúng tôi sẽ vẫn ở đây trong 15 năm nữa, và LMHT cũng sẽ ở đây 15 năm nữa. Tôi muốn thấy Faker, với đôi ba sợi tóc bạc, có thêm một vài chức vô địch thế giới nữa, làm bá chủ đường giữa giống như những gì anh ấy vẫn làm. Tôi muốn đưa cả đội tới vị trí mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể tới. Tôi muốn tổ chức T1 trở thành ví dụ sáng chói cho những điều khả thi trong giới Esports này.
Tôi hy vọng mọi người hiểu lý do vì sao tôi là hành xử như cách tôi vẫn làm.
Và tôi biết rằng dù chuyện gì xảy ra mùa Thu này, chúng tôi sẽ tiếp tục chiến đấu – cùng nhau, như là một.
Bởi đó chính là chúng tôi.