PV: Anh có thể định nghĩa về World Cup trong một từ?
Ronaldo: Rất khó. Vốn tôi đã luôn thấy rất khó khăn trong việc diễn tả cảm giác của mình với bóng đá. Trong khi đó World Cup lại như là trái tim trong lịch sử bóng đá. Ở Brazil chúng tôi lớn lên cùng với giấc mơ vô địch World Cup; với bản thân tôi tôi chỉ biết là mình đã bắt đầu nuôi dưỡng giấc mơ ấy từ khi bắt đầu nhận thức được sự tồn tại của mình. Chúng tôi trang hoàng các con phố, rồi gọi nhau bằng tên của các cầu thủ trong các trận đấu…
Có lẽ hiếm có thứ gì khác có thể khiến cả đất nước dừng lại theo cách đó…
Với người Brazil, World Cup là cái gì đó vô cùng quan trọng. Cuộc sống của chúng tôi vốn dĩ có rất nhiều khó khăn (dù đôi khi không đáng phải thế), và mỗi khi World Cup diễn ra là lúc cả đất nước sát lại bên nhau. Còn khi chúng tôi vô địch World Cup thì thực sự không còn gì để diễn tả, đó là một khoảnh khắc độc nhất vô nhị, khi tất cả người dân Brazil đều cảm thấy tột cùng hạnh phúc. Tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhưng nói chung là thực sự tuyệt vời.
Vô địch World Cup 2002 có phải là thành tựu vĩ đại nhất trong sự nghiệp của anh?
Không có gì phải nghi ngờ về điều đó. Chiến thắng ấy không chỉ có ý nghĩa về mặt thể thao; anh biết đấy, để đến được đó, tôi đã phải vượt qua một quãng thời gian rất khó khăn, với nhiều chấn thương, rồi bóng ma thất bại ở trận chung kết năm 98, rồi cơn động kinh trước trận… Về mặt chuyên môn, đó là một chiến công tập thể tuyệt vời. Chúng tôi đã chơi với sự ăn ý và đồng điệu khó tin. Không thể nghĩ đó là đội bóng đã gặp rất nhiều khó khăn ngay cả trong việc vượt qua vòng loại.
Anh đã chơi trận chung kết năm 1998 với bao nhiêu phần trăm khả năng?
Tôi nghĩ là 100% những gì tôi có. Tôi là vậy, đã vào sân là sẽ cố hết 100 phần trăm khả năng của mình. Bóng đá thực ra đơn giản hơn rất nhiều so với những gì người ta cố tô vẽ về nó: có người thắng thì phải có người thua, đơn giản thế thôi. Bởi vậy tôi đón nhận thất bại một cách nhẹ nhàng. Trận đấu đó Pháp là đội chơi hay hơn. Anh cần phải chấp nhận điều đó, học hỏi từ các sai lầm, và nỗ lực hơn để tiến lên.
Ở Tây Ban Nha người ta nói là Champions League được coi trọng hơn cả World Cup. Vậy anh có muốn đánh đổi một trong hai chức vô địch World Cup mà anh đã giành được, đặc biệt là chức vô địch năm 1994 (mà Ronaldo không vào sân phút nào), để lấy một danh hiệu Champions League mà anh còn thiếu?
Không, và tôi không nghĩ là người Tây Ban Nha có thể so sánh Champions League với World Cup. Đúng là Champions League có một lịch sử tuyệt vời và bản thân giải đấu ấy rất quan trọng, nhưng World Cup là chuyện khác, đó là thành bại của cả một quốc gia. Sau chức vô địch năm 2010, tôi nghĩ người Tây Ban Nha đã có được sự so sánh giữa hai giải đấu, và bởi thế tôi không tin là họ vẫn đánh giá Champions League cao hơn World Cup. Không, tôi sẽ không đánh đổi gì hết. Đúng là tôi cũng buồn vì không vô địch Champions League, nhưng tôi không hối tiếc và đánh đổi bất cứ điều gì mà tôi đã làm trong sự nghiệp.
Trong bộ phim tài liệu có đoạn anh nói với Roberto Carlos về vấn đề tâm lý. Anh từng bị trầm cảm à?
Đúng. Và bây giờ tôi vẫn đang trong quá trình trị liệu. Thực ra là tôi đã trị liệu được hai năm rưỡi rồi, và nhờ đó tôi hiểu rõ hơn những gì mình đã trải qua. Nhưng tôi nghĩ đấy còn là vấn đề thế hệ. Chúng tôi sớm bị quăng quật với đời và phải gồng lên mà vượt qua. Bây giờ nhìn lại, tôi thấy là cầu thủ thời chúng tôi đã luôn phải chịu sức ép tâm lý rất lớn, nhưng không có ai có sự chuẩn bị cho điều đó. Thời đó làm gì có ai quan tâm tới vấn đề sức khỏe tinh thần của các cầu thủ. Bây giờ thì khác.
Anh có tâm sự với ai khác về vấn đề của mình không? Hay đơn giản là anh “không thể” làm điều đó trong phòng thay đồ?
Thực tế là chúng tôi thậm chí còn không biết mình đang phải đối mặt với vấn đề gì. Thời bọn tôi nói thật là không ai để ý tới chuyện đó đâu. Không ít người đã phải trải qua những quãng thời gian tồi tệ, thậm chí bị trầm cảm, vì đủ lý do, nhưng trong khi các vấn đề đều rất rõ ràng, những giải pháp lại không hề sẵn có.
Thôi nói về World Cup sắp tới đi. Anh nghĩ những đội nào sẽ là ứng cử viên hàng đầu?
Đương nhiên Brazil luôn là một ứng viên. Chúng tôi đang có một lứa cầu thủ giỏi. Nhưng các đội bóng châu Âu cũng đang chơi thứ bóng đá tuyệt vời, năng động, quyết rũ và quyết liệt. Bởi vậy ở giải đấu sắp tới sẽ chứng kiến màn đọ tài kinh điển giữa các đội Nam Mỹ và các đội châu Âu. Brazil và Argentina là nhưng đại diện hàng đầu của Nam Mỹ, nhưng châu Âu đã liên tục vô địch suốt từ 2006 tới giờ…
Đấy là Brazil của Neymar hay của Vinicius?
Vinicius đang làm rất tốt vai trò giảm bớt gánh nặng cho Neymar. Sự có mặt của cậu ấy bên cánh trái là cơn ác mộng với mọi hàng thủ. Neymar cũng vậy, nhất là khi được tự do di chuyển tới bất kỳ vị trí nào mà cậu ấy muốn. Raphinha cũng đang chơi rất tốt với Barca và luôn thể hiện được mình trên đội tuyển. Chúng tôi có đủ tài năng để vô địch World Cup, nhưng tất nhiên có làm được điều đó hay không còn tùy thuộc vào sự tập trung của các cầu thủ trong một tháng sắp tới.